DWF > vietnamBlog  

Vulnerability: More to Lose

The paradox: Renewal of housing stock has increased vulnerability to loss


Twenty years ago, the typical situation for villages in the centre of Viet Nam was a cluster of houses with thatched roofs, a pole or bamboo frame, and bamboo mat walls. Most materials came from the locality, and many of these could be gathered. Capital investment in the home was extremely low and few if any of the inputs were monetary although families have always set social importance on getting, if they can, a good timber roof frame.

Although many houses were frail and easily destroyed by typhoons, recovery could be achieved at relatively low cost and depended significantly on family and neighbour support. Once the immediate effects of a typhoon had subsided, village reconstruction took place quickly and at low cost and relatively little disruption to the pattern of life.

But by the mid 1980’s change was taking place. Families began improving their homes. Frequently, the first step was to replace the thatch roof with cement or ceramic tiles. This new and expensive roof invariably rested on a frail supporting structure. Today, many houses still have a mixture of materials, from concrete and tiles through to bamboo matting, all in one structure. The result has rarely been very resistant.

There have been other changes in building practice. Typhoon resistant features were habitually included in most "traditional" types of building to hold down roofs and secure the structure. With the change to new materials, typhoon resistant techniques have been largely omitted in buildings constructed with ‘modern’ materials - in effect, whilst many of the techniques exist in the community they have ceased to be systematically applied. Given that many techniques exist in the community, a paradox is that families interviewed* often claim that they do not know how to make their house stronger and safer. There would appear to be two additional reasons for this: firstly to achieve savings, and secondly the mistaken belief that these materials are inherently more typhoon resistant. The risk of damage is compounded because many houses are built incrementally and are often in an only partially completed state for long periods. Overall, as investment in improvement increases there has also in effect been more that is at risk of loss.

Typically, a family with a monthly income of between 20 and 35 US $ has a main house (not including the kitchen, veranda and any annexes)* with a floor area of 35m² (5x7 m) and a terrace (2x7 m), which represents an investment (in effort and money) of between 750 and 1000 US $. The families often make their own cement tiles and blocks and collect sand and gravel. But they will buy many other materials including cement, steel bars, ceramic roof tiles, doors and windows. And although help from the family and neighbours is important, many families also borrow money to cover these building costs.

Overall, in the past fifteen years there has been a massive amount of private investment in building in rural Viet Nam. Visual estimates by DW Viet Nam team - many houses have a date on them - suggest that more than 70% of provincial and rural housing in Central Viet Nam has been replaced or renewed over this period.

Commune by commune, the investment in housing over this period amounts to a very considerable amount. Taking a sample of 10 communes in Thua Thien Hué province with an average of 16 000 families where DW has been working, over the past 15 years one can estimate that the capital investment for 70% of the communes families, at a conservative value of 800 US $/house, totals over 9 million US $. Commune surveys in Thua Thien Hué also indicate that despite this investment in new building, about 70% of this housing stock can only be classified as ‘semi-solid’ or weaker, and thus very vulnerable to damage.

Today, when a storm occurs, damage to houses costs much more to repair, and such loss has an economic and physical impact on a family and its health. Loss of roof tiles (a frequent occurrence in a typhoon) costs some 115 US $ to replace; loss of the whole house requires many hundreds of US $ .

Prevention is cheaper than reconstruction:

Compared to the risk and cost of losing ones home, the DW experience of working with families in Thua Thien Hué Province since 1999 has showed that, for an average house value of 975 US $ for 35m², an extra maximum of 25% - 250 US $ - needs to be spent on making the building flood or typhoon resistant, and for many houses the cost is less. The result: a resistant house where the preventive strengthening investment ranges from 15 to 30% of the total final cost. The same applies to a small school, health centre or market.

Failure to take preventive action to ensure that such damage does not occur has the effect of diverting money away from economic growth, and family security and health

Sources

Lam Ngoc Mai, July 2001, and Tran Minh Chau, "Études de cas des familles bénéficiaires du projet" DW & ENDA, Hué, 2001.
DW VN - database on house, improvement and strengthening costs

 

TÌNH TRẠNG DỄ BỊ TỔN THƯƠNG : MẤT MÁT NHIỀU HƠN

Nghịch lý: Cải tạo nhà ở lại gia tăng tình trạng dễ bị thương tổn và mất mát


Cách đây 20 năm, đặc trưng của làng, xóm ở miền Trung Việt Nam là các cụm nhà mái tranh, khung tre, phên tre. Phần lớn các vật liệu này có sẵn ở địa phương và có thể thu gom lại. Vốn đầu tư vào nhà ở rất thấp, hầu như không đáng kể. Đối với các gia đình có địa vị quan trọng trong xã hội, nếu có thể, nhà của họ sẽ là nhà có khung gỗ.
Mặc dù nhiều ngôi nhà rất yếu và dễ bị bão phá huỷ, chi phí cho việc khắc phục không tốn kém bao nhiêu và phụ thuộc nhiều vào gia đình và sự giúp đỡ của của bà con làng xóm. Sau cơn bão, công việc tái xây dựng ở làng được nhanh chóng triển khai, ít tốn kém và cũng không ảnh hưởng lắm đến đời sống gia đình.
Nhưng đến giữa thập niên 1980 thì có sự thay đổi. Các hộ gia đình bắt đầu cải thiện nhà ở. Trước hết chính là thay mái tranh bằng mái ngói xi măng hoặc ngói mốc. Loại mái mới và đắt tiền này được đặt trên một kết cấu nâng đỡ yếu. Ngày nay, nhiều nhà vẫn còn pha trộn các vật liệu, có cả bê tông, ngói lẫn tranh, tre trong cùng một cấu trúc nhà ở. Kết quả là sức chống chọi với bão rất yếu.
Bên cạnh đó trong thực tế xây dựng cũng đã có nhiều thay đổi. Các yếu tố chống chịu được bão thường có trong hầu hết các kiểu nhà « truyền thống » nhằm giữ chặt phần mái và bảo vệ cấu trúc nhà. Cùng với sự thay mới vật liệu xây dựng, các kỹ thuật phòng chống bão hầu hết bị bỏ đi ở các công trình được xây dựng bằng vật liệu « hiện đại » - kết quả là, các kỹ thuật không được áp dụng một cách có hệ thống trong khi người dân biết nhiều về kỹ thuật phòng chống bão. Điều nghịch lý là các hộ gia đình được phỏng vấn*1 đều cho rằng họ không biết làm thế nào để ngôi nhà họ vững và an toàn hơn mặc dù nhiều kỹ thuật đã được phổ biến ở cộng đồng. Có 2 lý do đó là: thứ nhất, để tiết kiệm tiền; thứ hai, người dân tin một cách sai lầm rằng những loại vật liệu này vốn có thể chống chịu được bão. Nguy cơ thiệt hại rất phức tạp bởi vì có nhiều nhà được xây dựng dần dần và thường ở trong tình trạng hoàn thành từng phần theo thời gian. Nói chung, càng đầu tư vào việc hoàn thiện ngôi nhà thì nguy cơ bị thiệt hại càng cao.
Điển hình là, một gia đình có thu nhập hàng tháng khoảng chừng từ 20 - 35 USD thường có diện tích nhà chính là 35m² (5x7 m) và mái hiên (2x7 m) (chưa tính nhà bếp, hành lang và một số nhà phụ khác) - trị giá ngôi nhà khoảng 750 - 1000 USD. Các gia đình thường tự làm ngói xi măng và bờ lô, chở cát và sạn nhưng họ sẽ phải mua nhiều các vật liệu khác như là xi măng, sắt thép, ngói mốc, cửa chính, và cửa sổ. Mặc dù có sự hổ trợ của gia đình và bà con làng xóm, nhiều gia đình cũng phải vay mượn thêm tiền để trang trải cho chi phí xây dựng.

Nhìn chung, trong vòng 15 năm qua, các hộ gia đình có sự đầu tư đáng kể vào việc xây dựng nhà cửa ở vùng nông thôn Việt Nam. Đội ngũ nhân viên dự án DW có thể ước lượng sơ bộ thông qua ngày tháng được khắc trên nhiều ngôi nhà là: hơn 70% nhà ở ở tỉnh và nông thôn miền Trung Việt Nam đã được xây mới trong giai đoạn này.
Từ xã này đến xã khác, chi phí đầu tư vào nhà ở giai đoạn này lên đến một con số đáng kể. Lấy ví dụ 10 xã ở tỉnh Thừa Thiên Huế với khoảng 16 000 gia đình, nơi mà DW triển khai dự án, hơn 15 năm qua, ta có thể ước tính được vốn đầu tư cho 70% gia đình ở xã mỗi ngôi nhà trị giá 800 USD thì tổng vốn lên đến hơn 9 triệu USD. Các tài liệu điều tra ở Thừa Thiên Huế (đối với xã) cũng cho thấy rằng cho dù có sự đầu tư xây mới nhà ở, chỉ khoảng 70% các ngôi nhà này được xếp vào dạng nhà “bán kiên cố” hay yếu hơn, và thế là rất yếu, dễ bị thiệt hại.

Ngày nay, khi bão xuất hiện, chi phí khắc phục thiệt hại về nhà ở khá lớn đồng thời tạo ra ảnh hưởng xấu về kinh tế và vật chất cho gia đình cũng như sức khoẻ cộng đồng. Thiệt hại về mái ngói (thường xuất hiện mỗi khi có bão) mất khoảng 115 USD để khắc phục và hàng trăm USD để khắc phục thiệt hại toàn nhà.

Phòng chống ít tốn kém hơn tái xây dựng:

So sánh với nguy cơ và chi phí nhà ở bị thiệt hại, qua kinh nghiệm làm việc với các hộ gia đình ở tỉnh Thừa Thiên Huế từ năm 1999, trung bình một ngôi nhà 35m2 có trị giá 975 USD tối đa cần 25% (250 USD) trị giá ngôi nhà để đầu tư thêm phần gia cố phòng chống bão. Phần chi phí này còn thấp hơn đối với nhiều ngôi nhà khác. Kết quả là, chi phí đầu tư gia cố phòng chống bão chiếm từ 15 đến 30% trên tổng giá trị của một ngôi nhà vững chắt, trường học nhỏ, trung tâm y tế hay chợ.

Không có khả năng thực hiện các hoạt động phòng chống để ngăn chặn các thiệt hại chính là tiêu phí tiền của gây thiệt hại cho tăng trưởng kinh tế, đảm bảo ổn định cho gia đình.

*1. Op.cit. Lâm Ngọc Mai, tháng 7 – 2001; Trần Minh Châu, tháng 6 - 2001.
*2 Không gồm nhà bếp, mái hiên và nhà phụ.
*3 DW VN – cơ sở dữ liệu về nhà ở, cải thiện và chi phí gia cố

Jump to top